Kết quả tìm kiếm cho "rau đắng nấu canh"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 672
Ăn sáng trước 7h với cơm nóng, rau thịt đầy đủ không chỉ giúp bảo vệ dạ dày mà còn cung cấp năng lượng, dưỡng chất cần thiết cho cả ngày dài hoạt động.
Một bữa cơm giản dị nhưng chan chứa tình đất, tình người vừa diễn ra tại Hội quán lúa mùa Tư Việt, xã Châu Thành (tỉnh An Giang). Ở đó, hạt gạo, con cá, mớ rau… vốn quen thuộc trong đời sống nông dân, qua bàn tay chế biến của đầu bếp Thạch Thiên đã trở thành những món ăn độc đáo, trọn vẹn thông điệp: “Sạch từ ruộng đồng đến bàn ăn”.
Không gian ấm cúng của Bảo tàng Chứng tích chiến tranh trưng bày chuyên đề Ẩm thực Nam Bộ thời kháng chiến đang thu hút sự quan tâm của nhiều du khách.
Để san sẻ bớt khó khăn với người bệnh, những năm qua, trên địa bàn tỉnh đã có nhiều bếp ăn miễn phí được hình thành và duy trì hoạt động.
Là một trong những đặc sản nổi tiếng và là niềm tự hào của người dân địa phương, mắm cá lóc Vĩnh Thuận gây thương nhớ cho nhiều thực khách bởi hương vị đậm đà, thơm ngon.
Nhiều người chọn trải nghiệm du lịch sinh thái, du lịch miệt vườn không chỉ bởi không khí trong lành, gần gũi với thiên nhiên mà ở đó còn có những ký ức đẹp, mang đặc trưng của văn hóa vùng, miền. Bên cạnh môi trường sống, kỷ vật, nét đẹp của con người thì món ăn cũng góp phần kể nên câu chuyện hấp dẫn níu chân du khách.
Sử dụng thực phẩm tự nhiên cùng với thói quen sống lành mạnh sẽ giúp bạn nuôi dưỡng gan khỏe.
Giá đỗ giàu dinh dưỡng, tốt cho sức khỏe nhưng nếu ăn sống hoặc bảo quản, chế biến sai cách, thực phẩm này có thể tiềm ẩn nhiều rủi ro khó lường.
Mùa nước nổi, từ thượng nguồn sông Mekong, con nước đổ về mang theo phù sa, nước ngập cánh đồng, tạo nên bức tranh đặc trưng cho vùng châu thổ. Đối với ngư dân mùa nước nổi, đây còn là mùa của sản vật dồi dào, phong phú.
Ăn chay mùa Vu Lan đã trở thành nét đẹp văn hóa, gắn bó tình thân, nuôi dưỡng tâm hồn an lạc, gieo mầm thiện lành.
Có những buổi chiều về ngang xã Giồng Riềng (tỉnh An Giang), gió thổi ngang cánh đồng, hương riềng bay thoảng qua, gợi nhớ bao điều tưởng đã ngủ yên. Thứ mùi ngai ngái, nồng nàn ấy, với người xa quê, chỉ cần thoáng chạm là lập tức đưa về những năm tháng xưa, thời mà ở bờ mương, góc vườn, đâu đâu cũng thấy vài bụi riềng cao đến nửa người, lá xanh đậm, thân chắc nịch.
Về đầu nguồn biên giới, men theo mấy nhánh kênh quê, tôi được gặp lại sắc vàng của bông điên điển. Loài hoa dân dã ấy tuy mỗi năm chỉ xuất hiện một lần, nhưng đã trở thành một phần trong ký ức của những ai lớn lên từ vùng lũ.